Các tiệm làm móng ở thành phố New York được phép mở cửa trở lại từ tháng 7, nhưng lượng khách sụt giảm một nửa khiến chủ cửa hàng – phần lớn là người nhập cư – gặp khó khăn.
![]() |
Chính quyền thành phố New York quy định các tiệm nail chỉ được hoạt động nửa công suất, và khách hàng không được ngồi chờ. Ảnh: New York Times. |
Chật vật để tồn tại
Ngành chăm sóc sắc đẹp ở thành phố phải vật lộn để thuyết phục khách hàng rằng họ an toàn khi đến sử dụng dịch vụ. Những cơ sở ở quận kinh doanh Manhattan thậm chí gần như không có khách vì hầu hết mọi người đã rời khỏi thành phố hoặc làm việc tại nhà. Với 26 năm kinh nghiệm trong nghề làm móng, và khoản tiền tiết kiệm trong 20 năm đổ vào cửa hàng này, bà Lee nói rằng mình không thể làm gì khác để kiếm sống. Ở tuổi 53, bà đang chật vật để tồn tại. “Mặc dù đã có lúc khó khăn trước đây, nhưng tôi luôn đủ tiền chi trả hóa đơn điện nước. Nhưng giờ thì dù có làm việc chăm chỉ thế nào, tôi cũng chẳng kiếm được tiền”, bà Lee chia sẻ. Trên toàn bang New York, lượng khách đến các tiệm làm móng đã giảm hơn 40%, theo một thống kê hồi tháng 10 trên 161 nail salon của bang. Hiệp hội Thợ làm móng New York (NY NSWA), nhóm vận động có liên hệ với Hiệp hội Người lao động Mỹ, cho biết tính đến tháng 8 mới chỉ có chưa tới một nửa trong số 594 nhân viên được hỏi cho biết đã trở lại làm việc. Thành phố New York có tổng cộng 4.240 tiệm nail theo điều tra năm 2016. 3% số tiệm nail của nước Mỹ nằm ở Brooklyn, và 2% thuộc khu Queens. “Lực lượng lao động chủ yếu là người nhập cư, sống từ kỳ lương này đến kỳ lương khác, phải nuôi con và đôi khi là phải hỗ trợ các thành viên gia đình ở quê hương họ. Với cuộc khủng hoảng và những ảnh hưởng của đại dịch, chúng tôi dự đoán những lao động này sẽ chìm sâu trong nghèo đói”, ông Luis Gomez, Giám đốc của NY NSWA, nhận định. Tại khu Queens, bà Rambika Ulak KC, 50 tuổi, cho biết tiệm nail của mình đã đón rất nhiều khách sau khi mở cửa trở lại vào tháng 7. Khách đông tới mức bà phải gọi lại 10 nhân viên bán thời gian để đáp ứng nhu cầu. Nhưng giờ đây bà chỉ có khoảng 4 khách mỗi ngày. Bà Ulak bỏ dở đại học ở Nepal để đến Mỹ. Từng bị hội chứng ống cổ tay và cũng từng bị khách hàng sỉ nhục vì nói tiếng Anh kém, bà Ulak vẫn cố nhẫn nhịn và nhìn vào bức hình con gái mình, được dán trên tường tiệm nail. Giờ đây mỗi khi không có khách, bà lại bắt gặp mình nhìn vào tấm ảnh đó. “Nó là lý do mà tôi làm việc chăm chỉ như vậy. Để tôi có thể nói với nó rằng: ‘Đừng nghĩ về tương lai của mẹ, hãy vui vẻ và tập trung học hành'”, bà Ulak nói.![]() |
Bà Ulak, một người nhập cư gốc Nepal, bên ngoài tiệm nail của mình ở khu Queens, New York. Ảnh: New York Times. |
“Giấc mơ của tôi”
Bà Hannah Lee, 60 tuổi, là một trong những người phụ nữ như vậy. Kể từ khi đặt chân đến Mỹ, bà chỉ làm việc trong các tiệm nail. Mặc dù nhớ Hàn Quốc, nhưng bà không hề phàn nàn. Bà học tiếng Anh trong thời gian làm việc và đã kiếm đủ tiền để nuôi con trai học đại học, cũng như luôn trả tiền thuê nhà đúng hạn. Ngay cả vào lúc này, bà Lee vẫn thấy mình may mắn khi được thuê làm việc bán thời gian ở các tiệm nail tại Queens và Manhattan, nơi bà từng làm việc trước khi đại dịch bùng phát. Nhưng bà cho biết cả 2 cửa tiệm đều chẳng mấy khi có khách. Thu nhập của bà đã giảm mạnh, từ 1.000 USD mỗi tuần xuống chỉ còn 300 USD. Số tiền đó đổ hết vào tiền thuê nhà, và bà gần như không có khả năng mua nhu yếu phẩm. Mặc dù vậy, bà từ chối xem xét các lựa chọn khác, và sẵn sàng làm thêm ở một tiềm nail thứ ba. “Tôi chỉ muốn cảm thấy thoải mái với cuộc sống của mình. Tôi không muốn phải lo về việc liệu hôm nay khách hàng có đến không, hay liệu hôm nay tôi có bị nhiễm virus hay không”, bà Lee cho biết. Trong khi đó tại Jackson Heights, khu Queens, cô Mariwvey Ramirez, 38 tuổi, gần đây đã trở lại làm việc sau khi bị sa thải lần thứ 2 ở tiệm nail Rego Park. Lần đầu tiên cô bị cho nghỉ việc là vào tháng 3, khi đại dịch bùng phát. Thiệt hại tài chính là rất nghiêm trọng, vì cô là người nhập cư không có giấy tờ vì vậy không đủ điều kiện nhận trợ cấp thất nghiệp. Ngay cả vào lúc này, cô Ramirez cũng chỉ được làm việc bán thời gian. Là một người mẹ đơn thân, thu nhập của cô chỉ còn 400 USD một tuần, thay vì 700 USD như trước đây. Cô Ramirez đến Mỹ từ Mexico 18 năm trước, theo chân anh trai mình và làm việc trong ngành nail từ đó cho đến nay. “Tôi không biết làm gì khác, trong suốt ngần ấy năm, tôi đã làm việc trong các tiệm nail – thật sự là cả cuộc đời tôi”, cô nói bằng tiếng Tây Ban Nha.![]() |
Bà Ju Young Lee, chủ của tiệm nail này, đến New York cách đây 30 năm. Ảnh: New York Times. |
Diễm Châu USA
Bạn muốn khoẻ và đẹp hơn? Diễm Châu có đội ngũ tư vấn am hiểu kiến thức cùng với sự dẫn dắt của Dược Sĩ nhiều năm kinh nghiệm sẽ luôn sẵn sàng giúp bạn!